Insane
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Chân Dung Ác Ma


Phan_29

A Thường khởi động xe "Thiếu gia, tình hình hiện nay rất nguy hiểm, sao lại để cho Lâm Viễn ở một mình như vậy... Có thể nào sẽ xảy ra chuyện không?"

"Thế nên mới phải tăng cường thêm người bảo vệ cho cậu ta." Hạ Vũ Thiên trả lời.

A Thường gật đầu, đưa mắt nhìn sang Hạ Vũ Thiên hỏi "Vì sao phải lừa dối cậu ấy rằng mọi chuyện đã kết thúc rồi..."

Hạ Vũ Thiên cười nhạt "Ý thức đề phòng của Lâm Viễn quá cao. Từ đó đến nay tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian. Một khi vẫn còn khế ước, mặc cho tôi có làm gì cậu ta cũng chỉ cảm thấy tôi muốn lợi dụng cậu ta."

A Thường gật đầu "Quả đúng vậy..."

"Thời gian không còn nhiều." Hạ Vũ Thiên nói "Buộc lòng phải thay đổi kế hoạch một chút."

A Thường nhìn Hạ Vũ Thiên qua gương chiếu hậu, chỉ yên lặng lái xe.

Hạ Vũ Thiên thấy vẻ mặt A Thường muốn nói gì đó nhưng lại thôi liền cười cười, nới lỏng cà-vạt ra nói "Đường tình duyên của Lâm Viễn không tệ đâu nhỉ.

Cả anh, cả Tống Hi lẫn Lý Cố đều tự giác muốn bảo vệ cậu ta."

"Thực ra cũng chẳng phải là do đường tình duyên của cậu ấy may mắn." A Thường trả lời "Chỉ là tôi cảm thấy cậu ấy rất vô tội."

"Trên thế giới này, trừ những kẻ xấu ra tất cả những người còn lại đều vô tội cả." Hạ Vũ Thiên nói "Nhưng tôi chưa thấy anh thương cảm cho ai bao giờ."

A Thường không nói gì, tiếp tục lái xe.

Hạ Vũ Thiên tiếp tục đọc báo, nhưng thật ra trong lòng đầy tâm tư. Cứ nhớ lại chuyện ngày hôm đó bị Lâm Viễn cự tuyệt, Hạ Vũ Thiên lại thấy trong lòng ôm một cục tức to bự. Lâm Viễn, cậu hãy đợi đấy tôi mà không thịt được cậu thì không phải là Hạ Vũ Thiên.

Lâm Viễn tắm xong cả người nhẹ nhàng thoải mái, cậu sung sướng đi ra ngoài, thấy trên bàn đầy đồ ăn ngon đang đợi mình, liền vui vẻ chạy tới ăn.

Lý Cố rót cho cậu một cốc trà "Mặc thêm một ít quần áo vào đi. Cậu không cảm thấy lạnh sao, vừa hết cảm đã coi thường mạng sống rồi."

Lâm Viễn hai ngày nay chưa ăn gì, sắp chết đói đến nơi, cậu vừa ăn vừa nói "Đói chết mất... Lý Cố, ngày mai tôi bắt đầu đi làm nhé?"

Lý Cố ngạc nhiên hỏi "Cậu có thể đi làm lại rồi sao?"

Lâm Viễn gật đầu đáp "Hạ Vũ Thiên bảo tôi xong việc rồi."

Lý Cố nghe vậy ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu đáp "Ừ... Thế thì tốt quá, tôi cũng đang thiếu người đây. Nhưng cậu cứ nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi đã, vừa mới khỏi bệnh xong mà."

"Không sao." Lâm Viễn cười hì hì xua tay "Tôi đây khó khăn lắm mới được xổ lồng, nếu không thoải mái ăn chơi một trận thì thật là có lỗi với chính mình, hê hê."

Ăn cơm xong, Lâm Viễn uống thuốc rồi mặc áo khoác. Cậu sờ tay vào túi...

Cái bật lửa kia vẫn còn nguyên đó... Lâm Viễn cười tít mắt, coi như nửa năm vừa rồi không phải làm không công. Cậu tiện tay ném luôn chiếc thẻ khóa lên bàn, quay sang hỏi Lý Cố "Lý Cố chỗ anh có ở được không? Tôi định tự thuê một phòng nhưng trước đó qua chỗ anh tá túc mấy đêm không sao chứ?"

Lý Cố tròn mắt nhìn cậu "Cậu không ở chỗ Hạ Vũ Thiên nữa à?"

"Anh ta bảo tôi ở phòng kế bên, nhưng phòng to quá tôi không quen. Tôi thuê một căn phòng nho nhỏ là được rồi lát nữa tôi đi lấy hành lý."

"À..." Lý Cố gật đầu "Cậu ở chỗ tôi cũng được, nhưng có nên nói trước với Hạ Vũ Thiên một tiếng không?"

Lâm Viễn nhăn mặt nhưng vẫn rút điện thoại ra gọi cho Hạ Vũ Thiên.

Không giống như suy nghĩ của cậu, Hạ Vũ Thiên lập tức đồng ý ngay.

Lâm Viễn gãi đầu, lúc này đây cậu bắt đầu tin rằng mọi chuyện thật sự đã kết thúc rồi.

"Tôi đi siêu thị mua ít đồ." Lâm Viễn đủng đỉnh bước ra khỏi cửa, vẫy tay chào Lý Cố "Lát nữa tôi sẽ quay lại."

"Cậu không gọi xe sao?" Lý Cố hoảng hồn, vội vàng chạy theo "Đi một mình à?"

"Có sao đâu nào?" Lâm Viễn vỗ vỗ vai anh ta "Chẳng phải mọi chuyện đều đã xong xuôi cả rồi sao? Cũng đã lâu lắm tôi chưa được dạo phố."

"Vậy tôi đi cùng cậu nhé." Lý Cố nói "Cậu mới vừa khỏi bệnh mà."

Lâm Viễn mặt mày nhăn nhó, Lý Cố thấy cậu có vẻ không vui liền hấp tấp nói thêm "Tôi mời cậu ăn."

Lâm Viễn nghe vậy liền cười hớn hở đáp "Chúng ta đi ăn đồ nướng nhé?"

Lý Cố thở dài đầy ảo não bước theo Lâm Viễn ra ngoài, trong lòng thầm cầu nguyện - đừng xảy ra chuyện gì đấy nhé. Tên Hạ Vũ Thiên chết tiệt kia, anh đang định làm cái quái gì thế?!

Chương 47

Lâm Viễn vừa bước chân ra phố liền lập tức thẳng tiến về phía siêu thị. Lý Cố vừa bước theo sau vừa căng thẳng nhìn quanh bốn phía, chỉ sợ từ đâu lao ra vài chục gã cao to chạy tới bắt cóc Lâm Viễn, thậm chí lao thẳng t렴rên trời xuống bắt cậu ta theo luôn cũng không chừng... Hoặc cũng có thể là một trận mưa đạn bay tới đoàng cái bắn chết Lâm Viễn. Lý Cố lập tức đi sát sạt bên cạnh Lâm Viễn, nâng cao tinh thần cảnh giác, nhìn dáo dác khắp nơi như một con thỏ sợ sệt.

Lâm Viễn ngạc nhiên nhìn hành động kỳ lạ này của Lý Cố "Lý Cố, anh làm gì vậy? Đề phòng trộm cướp à?"

Lý Cố nhăn mặt trả lời "Không có gì, chẳng qua là chưa kịp thích ứng thôi." "Đừng nhắc đến nữa, tôi cũng có phần không quen." Lâm Viễn nhún vai "Trước đây lúc nào cũng có mấy vệ sĩ áo đen theo sau, bây giờ tự dưng không có nữa cũng thật là bất tiện."

"Bất tiện?" Lý Cố sung sướng thầm nghĩ, cậu cũng muốn có người theo sát phải không? Nếu muốn có người tôi liền lập tức gọi điện bảo Hạ Vũ Thiên phái vài tên tới đây ngay!

"Đương nhiên, có mấy vệ sĩ áo đen ở bên cạnh tiện lợi hơn nhiều." Lâm Viễn cười rất gian xảo, "Hơn nữa nhìn vào rất chi là oách, giống như đám nhà giàu mới nổi ấy, đi đâu cũng mang theo một đống đệ tử bám đuôi theo."

Lý Cố nghĩ thầm - Lâm Viễn đúng thật vô cùng thoải mái vô tư. Quả nhiên kẻ không biết gì mới là người hạnh phúc nhất, chứ đâu như bản thân anh, mệt sắp chết rồi. Sau này anh phải sống thế nào mới được đây hả? Hạ Vũ Thiên, cậu đúng là đồ trời đánh!

Sau khi lao vào siêu thị, Lâm Viễn liền cầm giỏ bắt đầu chọn đồ. Những thứ cậu chọn đa phần đều là những đồ sinh hoạt bình thường, ví dụ như bàn chải đánh răng, khăn mặt, lược... tất cả đều phải mua mới. Tốt nhất là đổi cả xà phòng nữa, để giải đen luôn.

Lý Cố đứng cạnh cảnh giác cao độ, anh không ngừng láo liên nhòm trước ngó sau đến mức khiến cho bảo vệ siêu thị cũng phải nghi ngờ. Họ nghĩ rằng hoặc anh ta đang định trộm đồ, hoặc là có ý đồ bất minh trong đầu, thế là tất cả đều nhất loạt tiến lại gần anh ta. Lý Cố thấy có người tới gần thì căng thẳng tới cực điểm, lập tức rút điện thoại ra, "Hạ Vũ Thiên!"

Lâm Viễn còn chưa kịp hiểu gì, chỉ thấy Lý Cố cầm di động gào lên cái tên Hạ Vũ Thiên liền hỏi "Sao thế?"

"Chúng tôi đang ở siêu thị trước cửa phòng khám ấy!" Lý Cố hét thất thanh xong bèn cúp điện thoại kéo tay Lâm Viễn co giò chạy.

"Ê?" Lâm Viễn vẫn không rõ chuyện xảy ra, một tay cầm giỏ bị Lý Cố kéo ra ngoài phi như bay về phía cửa ra vào. Lúc này mấy gã bảo vệ càng chắc chắn tên này trăm phần trăm là ăn trộm rồi! Thế là cũng lập tức đuổi theo ráo riết phía sau.

Lâm Viễn vừa chạy vừa hỏi "Lý Cố này, anh có việc gì gấp sao? Trả tiền trước rồi hãy đi có được không?"

Lý Cố đẩy Lâm Viễn vào cửa thoát hiểm, sau đó lao vào đóng chặt cánh cửa thoát hiểm, tiện tay vơ tay lấy cây lau nhà cạnh đó chèn cửa lại, tay lăm lăm cây chổi làm vũ khí.

Lâm Viễn đứng bên cạnh bất đắc dĩ trơ mắt nhìn anh ta... Chẳng lẽ trong người Lý Cố đã sẵn tiềm ẩn căn bệnh tâm thần chưa biểu hiện ra ngoài, đến hôm nay bỗng đột nhiên phát tác? Hay là vừa rồi bị điều gì đó tác động cực mạnh, hoặc bữa trưa nay ăn phải thức ăn mất vệ sinh?

Lú này, hầu hết bảo vệ siêu thị đều đã tới bên ngoài bắt đầu phá cửa.

Cây lau nhà bị Lý Cố dùng để chặn cửa khá chắc chắn, đám bảo vệ không đẩy nổi. Từ phía dưới chợt có tiếng bước chân vang lên, có thêm hai gã bảo vệ chạy tới.

Những người bảo vệ vừa rồi thấy Lâm Viễn bị Lý Cố lôi theo ra ngoài, lại thêm Lâm Viễn ốm nặng mới khỏi nên trông vừa yếu đuối, sắc mặt lại tái nhợt, cộng thêm vẻ mặt ngây ngô như đang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nên họ cho rằng cậu là vị khách hàng không may mắn bị kẻ điên kia bắt cóc! Lúc này, họ định kéo cậu sang phía mình nhằm bảo vệ khách hàng cách xa cái tên điên kia ra.

Nhưng Lý Cố vừa thấy hai người kia muốn kéo Lâm Viễn đi lập tức sợ hãi. Quả nhiên mà! Đúng là bọn chúng tới bắt cóc Lâm Viễn! Lại còn giả làm bảo vệ siêu thị nữa!

Nghĩ tới đây, Lý Cố quyết định giở độc chiêu của mình ra, xua xua tay với Lâm Viễn "Tránh ra!"

Lâm Viễn ngoan ngoãn núp vào trong góc. Bệnh của Lý Cố cũng không nhẹ đâu, thế này về sau làm sao mà khám được cho ai nữa? Lỡ tới lúc phẫu thuật lại phát bệnh đem luôn người ta ra giải phẫu sống lung tung thì phải giải quyết thế nào?

Lý Cố cũng không hề kém cỏi, phản ứng rất nhanh, dùng cán chổi quét rác hung hãn chọc thẳng vào hạ bộ của gã bảo vệ đang xông tới.

"Á!" Người kia chưa kịp đề phòng đã lãnh ngay một cú. Lý Cố là bác sĩ khoa ngoại nên thủ pháp ra tay cực kỳ chuẩn xác, một phát chọc thẳng ngay vào chỗ hiểm. Người bảo vệ lảo đảo, may là không ngã xuống cầu thang, đau đến tái mặt, ôm chỗ hiếm của mình mà nhảy tưng tưng. Lâm Viễn khônghỏi xuýt xoa - mẹ ơi, chiêu này hiểm ác thật. Lát nữa nhất định phải bắt Lý Cố chỉ cho mình hết tinh túy của nó, chiêu này dùng để đối phó với Hạ Vũ Thiên thì phải biết!

Nghĩ tới đây Lâm Viễn bỗng ngẩn người, sau đó cậu lập tức nhớ ra. Cậu cũng không cần phải học làm gì, chẳng còn bao lâu nữa cậu và Hạ Vũ Thiên có lẽ sẽ không bao giờ còn gặp lại nhau. Lâm Viễn chợt cảm thấy trong lòng có đôi phần khó chịu. Cậu còn đang nghĩ mình kỳ quái thì đột nhiên nghe thấy gã bảo vệ còn lại kêu lên "Ai da" một tiếng, hóa ra là Lý Cố quét ngang cây chổi đập thẳng vào mặt gã... Và thế là bảo vệ cứ thế mà ngã xuống một cách vô cùng oai liệt.

Lâm Viễn cảm thán - Lý Cố quả nhiên là rất giỏi!

Xử lý xong hai người bảo vệ, Lý Cố ném chổi kéo tay Lâm Viễn, thản nhiên đạp qua người gã bảo vệ mà chạy xuống dưới cầu thang. Lâm Viễn không khỏi nhăn mặt - cũng ác thật đấy... Hay là cứ về ở phòng kế bên chỗ Hạ Vũ Thiên đi, ở cùng với Lý Cố không biết liệu có nguy hiểm không nữa? Lỡ đâu nửa đêm nửa hôm anh ta mà lên cơn điên thì mình đúng là gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay.

Vẫn còn đang miên man suy nghĩ thì Lý Cố đã kịp kéo cậu lao như bay xuống cầu thang, rời khỏi cửa thoát hiểm phi thẳng tới bãi để xe. Cũng cùng lúc này, có hai chiếc xe cũng lao về phía cửa gara. Lâm Viễn nhận ra một trong hai chiếc đang lao tới kia là xe của Hạ Vũ Thiên.

Lý Cố đứng yên tại chỗ vẫy tay, ý bảo Hạ Vũ Thiên mau đến đây đi! Đồng thời mắt cũng không quên cảnh giác ngoái lại phía sau.

Xe Hạ Vũ Thiên đỗ lại bên cạnh Lâm Viễn. Hạ Vũ Thiên xuống xe kéo Lâm Viễn ra phía sau mình, đoạn hỏi Lý Cố, "Có chuyện gì xảy ra thế?"

Lâm Viễn bị Hạ Vũ Thiên kéo ra phía sau lưng anh ta, cậu cảm thấy Hạ Vũ Thiên vẫn bảo vệ mình như trước. Trong lòng cậu vì thế không tránh khỏi suy nghĩ, nghĩ không ra cậu cảm thấy có gì đó rất khó chịu, cảm xúc bỗng nhiên cũng trầm xuống.

A Thường và đám vệ sĩ cũng đã xuống xe, chuẩn bị rút súng ra chiến đấu. Lúc này nguyên dàn bảo vệ siêu thị cũng vừa chạy tới nơi, vừa chạy vừa chỉ vào Lý Cố hét, "Có thằng điên đi ăn trộm đồ kìa!"

Lý Cố trợn mắt mắng "Mẹ nó chứ, có mà chúng mày mới ăn trộm ấy!"

Lâm Viễn đưa tay khẽ chọc chọc anh ta, ý bảo cho anh nhìn cái giỏ mua đồ siêu thị vẫn còn chưa thanh toán trên tay mình, "Này... Lý Cố, đúng là trộm thật mà."

Lý Cố chớp chớp mắt, nói với mấy gã bảo vệ, "Các anh sao lại lén lén lút lút theo chúng tôi làm trò gì?"

Mấy gã bảo vệ tức giận nghiến răng kèn kẹt, khóe miệng giật giật nói "Chúng tôi là bảo vệ siêu thị, việc gì phải lén lút? Chính anh có những hành vi lén lén lút lút nên chúng tôi mới chú ý!"

Lý Cố ngây người, gãi đầu gãi tai - có chuyện đó sao?

Nghe đoạn đối thoại giữa hai bên, Hạ Vũ Thiên lập tức hiểu được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lắc lắc đầu nói "Thật xin lỗi, chỉ là hiểu lầm thôi. Người bạn này của tôi mắc chứng hoang tưởng nặng, bệnh tâm thần cấp tám rồi xin đừng chấp nhặt với anh ta."

Khóe miệng Lâm Viễn và Lý Cố đồng thời giật giật liên hồi - Hạ Vũ Thiên, anh mới phát minh ra căn bệnh cấp đó đấy à? Bệnh tâm thần lại còn đến cấp tám?

Mấy gã bảo vệ quay mặt nhìn nhau - cấp tám chắc là phải rất nghiêm trọng rồi, có phải lên đến cấp mười là điên luôn rồi không?

"Thành thật xin lỗi." Lâm Viễn trả lại giỏ đồ nói "Bạn tôi bệnh cũng khá nặng. Thật ra anh ấy không cố tình muốn lấy trộm đồ đâu, những thứ này phiền các anh mang về giúp. Tiền bồi thường bao nhiêu chúng tôi đều đồng ý, tất cả mọi chuyện chấm dứt ở đây."

Mấy gã bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, như thế này họ cũng còn biết nói gì hơn được nữa? Khách hàng là thượng đế, mà bọn họ còn có thể làm gì với một người bị bệnh tâm thần chứ? Người có vẻ giống như đứng đầu đám bảo vệ xua tay đáp "Không cần phải bồi thường, trả lại đồ là được rồi. Người bệnh như thế này các anh lại để chữa tại nhà sao? Lần sau nhớ phải trông coi cho cẩn thận, đừng để anh ta đi ra ngoài lung tung, nếu lỡ làm ai bị thương thì sao? Trên kia còn có một người bị thương vào chỗ hiểm, riêng cái này thì phải bồi thường tiền thuốc men."

"Được." Lâm Viễn gật đầu, Hạ Vũ Thiên cầm lấy giỏ.

Hạ Vũ Thiên vừa dùng một tay giữ chặt Lý Cố giả bộ ngăn không cho anh ta lên cơn cắn người, vừa cúi đầu nhìn chỗ đồ đang có trong giỏ xách, cầm lấy đưa cho một gã thuộc hạ "Đi theo họ trả tiền, nhân thể mua thêm một ít đồ dùng cần thiết nữa."

Mấy gã bảo vệ kia cũng biết nhìn người, chỉ mới liếc qua cũng biết Hạ Vũ Thiên không phải là kẻ mà người khác dễ dàng động tới nên tất cả đều tự giác dẫn người đi trả tiền. Vệ sĩ của Hạ Vũ Thiên cũng nhân đó bồi thường cho mấy người bảo vệ bị Lý Cố gây thương tích. Mọi việc đều được giải quyết êm xuôi.

Mọi người lên xe, Lý Cố đưa tay lên day day hai bên huyệt thái dương của mình - mẹ nó, đây không phải là kế lâu dài, cứ như thế sau này không phát điên mới là lạ.

Hạ Vũ Thiên ngồi cạnh lái xe nhìn Lâm Viễn và Lý Cố ngồi băng ghế sau qua gương chiếu hậu. Lý Cố thì đang vò đầu bứt tai còn Lâm Viễn lại ngồi yên lặng ngắm phong cảnh ngoài cửa kính. Nhưng có lẽ vì đã ở cùng với nhau khá lâu rồi nên Hạ Vũ Thiên vẫn có thể thấy trong ánh mắt của Lâm Viễn toát lên sự không vui vẻ... Thậm chí nó còn đượm vẻ muộn phiền.

"Hay cậu về ở chỗ tôi đi." Hạ Vũ Thiên mở miệng "Cậu ở chỗ Lý Cố, anh ta không sớm thì muộn cũng phát điên mất."

Lâm Viễn khẽ sững người, sau đó liền gật đầu. Lý Cố thấy vậy lắc đầu bảo "Không có gì... Tôi chỉ hơi căng thẳng một chút thôi. Tiểu Viễn Viễn, cậu tự chọn đi, muốn ở đâu cũng được. Hôm nay tôi đột nhiên có chút không bình thường ấy mà từ ngày mai sẽ không bao giờ như thế này nữa!". Lý Cố đương nhiên cũng thấy được vẻ thất vọng toát lên trong ánh mắt Lâm Viễn... Cậu nhóc này cũng coi như là xui xẻo, thật tội nghiệp. Đang yên đang lành đột nhiên lại bị Hạ Vũ Thiên lôi vào trong vòng tranh đấu, cho đến bây giờ không còn bất kỳ ai dám giữ cậu ta lại bên cạnh nữa. Cậu ta không muốn ở chỗ Hạ Vũ Thiên cũng không phải là điều vô lý, nếu đến cả mình cũng không thể bảo vệ cậu ta thì có khác gì bắt Lâm Viễn lưu lạc không có nơi nào để trở về, thật sự là rất đáng thương.

Lâm Viễn quay sang nhìn Lý Cố. Cậu đương nhiên biết rằng chỉ vì anh ta nghĩ tới tâm trạng của mình nên mới đồng ý, chẳng qua cũng chỉ là vì tình nghĩa giữa hai người trước giờ mà thôi. Lâm Viễn cười cười, nói bằng giọng nửa đùa nửa thật "Tôi hiểu mà, anh không cần phải lo lắng. Thôi tốt hơn hết là tôi vẫn nên trở về chỗ của mình thì hơn, nếu không lỡ như anh lại bị tâm thần phân liệt như hôm nay thì tôi chẳng biết mình sẽ biến thành thế nào nữa."

Lý Cố lộ vẻ hơi khó xử. Lâm Viễn vỗ vỗ nhẹ vai anh cười to như muốn bảo không sao đâu!

Xe rẽ qua phòng khám, thả Lý Cố xuống. Sau đó Hạ Vũ Thiên đưa Lâm Viễn về lại chung cư.

Hạ Vũ Thiên chuyển xuống ngồi ghế sau, thấy Lâm Viễn có vẻ mệt mỏi, cậu uể oải dựa vào cửa kính xe, anh liền hỏi "Ăn cơm chưa?"

"Rồi." Lâm Viễn gật đầu.

"Vậy còn thuốc thì sao?". Hạ Vũ Thiên hỏi tiếp.

Lâm Viễn lại gật gật đầu, ý bảo cũng đã uống rồi.

Hạ Vũ Thiên cười cười, đưa tay sờ lên trán cậu "Hạ sốt rồi chứ?"

Lâm Viễn không thèm gật đầu nữa, cậu mệt rồi.

Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn có vẻ lười nhác liền nói "Mệt thì ngủ một lát đi."

Lâm Viễn nghĩ bụng - ngồi như thế này thì ngủ kiểu gì được. Cổ họng đau, môi khô lưỡi nẻ, đang yên đang lành không sao, cứ gặp anh là không có chuyện gì hay ho mà!

Hạ Vũ Thiên kéo cậu sang, để cho Lâm Viễn gối lên chân mình.

Lâm Viễn chống cự, Hạ Vũ Thiên bật cười "Hai chúng ta ngay cả những hành động thân mật hơn nữa cũng đều làm rồi, chỉ gối đầu lên chân thôi sao phải xấu hổ?"

Lâm Viễn trợn mắt nhìn anh ta, nhưng quả thật lúc này đầu óc cậu hơi choáng váng. Có lẽ là do vừa rồi bị Lý Cố cố gắng kéo cậu chạy trốn cho nhanh. Hay là do cậu đang bị say xe nhỉ? Nói chung là đầu cứ mông mông lung lung, quay cuồng cực kỳ khó chịu.

Hạ Vũ Thiên để Lâm Viễn dựa vào người mình, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu gọi nhỏ "Lâm Viễn."

Lâm Viễn liếc anh ta, không lên tiếng.

"Cậu không vui sao?" Hạ Vũ Thiên hỏi.

Lâm Viễn không đáp, Hạ Vũ Thiên cúi đầu hôn lên trán cậu "Không sao, mọi người không cần cậu vẫn có tôi cần cậu. Cậu cứ ở chỗ tôi đi."

Lâm Viễn nhíu mày, quay mặt đi không nhìn Hạ Vũ Thiên. Cậu lơ mơ chìm vào giấc ngủ.

Chương 48

Sau khi trở về chung cư, Lâm Viễn và Vũ Hạ Thiên cùng nhau đi vào.

Thấy Lâm Viễn cứ đứng yên đó chờ anh mở cửa phòng kế bên cho, Hạ Vũ Thiên liền hỏi, "Chìa khóa lúc nãy tôi đưa cho cậu đâu rồi?"

Mắt Lâm Viễn chớp chớp - cậu để quên ở phòng khám rồi còn đâu, bèn trả lời "Tôi quay lại lấy vậy."

"Này." Hạ Vũ Thiên kéo cậu "Để tôi bảo người đi lấy là được rồi, cậu vào đây ngồi một lúc đi đã."

Lâm Viễn bị kéo tới sô-pha ngồi. Hạ Vũ Thiên gọi điện thoại nói mấy câu, sau đó rót nước ấm mang ra cho cậu uống thuốc.

Lâm Viễn nói "Thuốc này phải uống sau bữa ăn."

Hạ Vũ Thiên ngây người, "Vậy sao? Để tôi đi lấy thực đơn của mấy nhà hàng mang lại đây."

Lâm Viễn bật cười "Tôi muốn ăn món ăn Trung Quốc."

"Đồ ăn Trung Quốc, cậu muốn ăn món gì?" Hạ Vũ Thiên lấy ra một tập danh sách các nhà hàng lật qua lật lại.

"Ở đâu ra vậy?" Lâm Viễn cầm lên xem. Được lắm, cả một tập dày cộp.

Xem ra ở đây có đầy đủ tên tất cả các nhà hàng có dịch vụ giao đồ ăn đến tận nhà trong thành phố này.

"Tôi cho người mang tới." Hạ Vũ Thiên nói "Tôi vốn không biết nấu ăn, dù sao cũng phải gọi thức ăn ở ngoài, vậy gọi cùng nhau luôn đi."

Lâm Viễn đăm chiêu ngó Hạ Vũ Thiên, lật lật quyển danh sách hỏi "Anh muốn ăn gì?"

Hạ Vũ Thiên ngồi xuống kế bên cậu đáp "Ừm... Cảm mạo không thể ăn đồ cay nóng đúng không?"

Lâm Viễn gật đầu "Ăn canh vịt hầm đi, bảo họ cho thêm một ít tiết vịt. Ăn cái đó có thể bổ nguyên khí."

"Được." Hạ Vũ Thiên gật đầu "Có gọi cá không?"

"Anh muốn ăn cá à?" Lâm Viễn hỏi.

"Ừ, thêm một suất canh đầu cá quả."

Lâm Viễn gật đầu, lấy bút ra ghi lại "Chỗ anh có gạo không? Cơm thì tự nấu thôi."

"Sao không gọi luôn đi?" Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn đứng dậy đi tìm gạo n liền cầm quyển danh sách nhà hàng đi theo.

"Cơm mua về ăn chán chết." Lâm Viễn lấy thùng gạo ra, cậu ngạc nhiên phát hiện ở đây có cả máy vo gạo tự động bèn cười nói "Chỗ của anh cũng có những đồ như thế này cơ à?"

"Chắc là công ty thiết kế lắp đặt sẵn." Hạ Vũ Thiên nhún vai, nhìn Lâm Viễn xúc gạo ra vo liền hỏi "Chỉ hai món ăn có đủ không? Gọi thêm một ít nữa chứ? Có ăn thêm món tráng miệng không, chẳng phải cậu thích ăn đồ ngọt nhất sao?"

"Ừm..." Lâm Viễn lập tức lên tinh thần, hăng hái hẳn lên "Tôi muốn ăn bánh hạt dẻ!"

Hạ Vũ Thiên tiếp tục lật tìm. Anh thấy món bánh hạt dẻ ở một nhà hàng chuyên bán đồ ngọt, ngoài ra còn có các loại bánh tráng miệng khác. Hạ Vũ Thiên nghĩ một lát, sau đó cầm danh sách lên đi gọi thức ăn.

Lâm Viễn đổ gạo vào nồi cơm điện, bật nồi lên nấu cơm. Sau đó cậu quay lại sô-pha mở tivi lên, vừa lúc đang phát bản tin thời sự.

Trong phòng chỉ còn tiếng không khí vô cùng yên ắng tĩnh lặng. Hai người đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Hạ Vũ Thiên nhìn về phía Lâm Viễn, người này bình thường lúc nào cũng ồn ồn ào ào, tại sao vừa khỏi bệnh tự nhiên lại trở nên nhút nhát thế này? Không lẽ do sốt cao quá, não bị chập mạch mất rồi? Có vẻ bất bình thường quá.

Lâm Viễn xem tin tức thời sự, nhíu mày nói "Gần đây nhiều động đất thật."

Hạ Vũ Thiên gật đầu "Ừ, Peru vốn là nơi có trữ lượng quặng đồng lớn, giá đồng có lẽ vì thế sẽ lại tăng." Lâm Viễn nhìn anh ta, lộ rõ vẻ chán ghét "Anh có còn là người không đấy?"

Hạ Vũ Thiên sửng sốt hỏi "Làm sao?"

Lâm Viễn quyết định không thèm quan tâm tới anh ta nữa. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng phải thôi, dân kinh doanh buôn bán hầu hết đều như vậy. Cậu đã sớm nhìn rõ bản chất của bọn tư bản rồi, vậy nên tốt hơn hết không nên chờ đợi gì ở anh ta, việc quái gì phải kích động, bực mình chứ.

Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn không lên tiếng nhưng vẫn có vẻ bực bội, không biết mình đã đắc tội với cậu ở chỗ nào liền hỏi "Cậu lại sao nữa?"

Lâm Viễn lườm anh ta "Bao nhiêu người mất người thân, không còn nhà cửa để về, anh không thấy họ thật đáng thương sao!"

Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày "Bọn họ đúng là rất đáng thương... Nhưng tôi nói giá đồng tăng thì có liên quan gì đâu?"

Lâm Viễn bĩu môi nói "Không phải anh mua cổ phiếu mỏ đồng nào rồi chứ?"


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .